Thơ: Dặm Dài Phó Thác


DẶM DÀI PHÓ THÁC

Tết vừa tan, nắng cũng vừa phai,
Gió xuân lặng lẽ rớt bên đài.
Tay ôm áo cũ, lòng son trẻ,
Lại bước vào đời, dẫu chông gai…

Thành phố thức dậy, phố lặng trông,
Lưng trần gánh nặng những long đong.
Cơm manh áo mỏng, tình không mỏng,
Bên hiên vẫn đợi bước chân mong.

Công trường nắng cháy, tiếng xe gào,
Mồ hôi lẫn gió, thấm hanh hao.
Mẹ con ở đó, nhà chưa cũ,
Một nụ cười thơm tựa ánh sao.

Đồng lương chắt chiu, sớm qua chiều,
Bụi đường mưa nắng lấm chân xiêu.
Hỏi ai thấu được lòng chinh chiến,
Chỉ Chúa yêu thương chẳng bấy nhiêu?

Bàn tay chai sạn, mắt hoen trầm,
Chỉ mong ngày tháng chớ quên tâm.
Thánh giá con mang, Ngài chung gánh,
Bờ vai nào mỏi trước ân thâm?

Người đi, bóng lẻ, gió chưa ngừng,
Nhưng lòng vẫn thắp ánh tin mừng.
Xuân rồi cũng sẽ về bên cửa,
Mùa mới đơm hoa ở tận cùng.

Con phó dặm dài cho Chúa thôi,
Đường xa đã có Ngài song đôi.
Bàn chân lữ thứ bao gian khó,
Chẳng lẽ trời xanh lại bỏ người?

                                              Jn.nvh