Thơ: Dặm Dài Phó Thác
DẶM DÀI PHÓ THÁC Tết vừa tan, nắng cũng vừa phai, Gió xuân lặng lẽ rớt bên đài. Tay ôm áo cũ, lòng son trẻ, Lại bước vào đời, dẫu chông gai… Thành phố thức dậy, phố lặng trông, Lưng trần gánh nặng những long đong. Cơm manh áo mỏng, tình không mỏng, Bên hiên vẫn đợi bước chân mong. Công trường nắng cháy, tiếng xe gào, Mồ hôi lẫn gió, thấm hanh hao. Mẹ con ở đó, nhà chưa cũ, Một nụ cười thơm tựa ánh sao. Đồng lương chắt chiu, sớm qua chiều, Bụi đường mưa nắng lấm
Đọc tiếp