Thơ: Bóng Lặng Giữa Đời

Lặng lẽ ngàn năm chẳng tiếng ca, Người đi bóng ngả dưới hiên nhà. Giọt sương đầu ngõ ai hay biết, Tựa ánh trăng mờ rọi chốn xa. Thợ mộc tay chai đời lặng trong, Mùa đông rét buốt dạ nào mong. Chiếc cưa cắt gỗ rơi tia lửa, Gió cuốn về đâu bóng mịt mùng? Bụi đỏ đường xa chân mỏi bước, Bế con trời rộng hóa tay người. Vai gầy gánh nặng niềm thinh lặng, Đất thấp mà nghe gió vọng lời. Một đời giữ vững lời thiên sứ, Mộng lớn trong đêm cũng hóa lành. Chẳng chút

Đọc tiếp

Thơ: Dặm Dài Phó Thác

DẶM DÀI PHÓ THÁC Tết vừa tan, nắng cũng vừa phai, Gió xuân lặng lẽ rớt bên đài. Tay ôm áo cũ, lòng son trẻ, Lại bước vào đời, dẫu chông gai… Thành phố thức dậy, phố lặng trông, Lưng trần gánh nặng những long đong. Cơm manh áo mỏng, tình không mỏng, Bên hiên vẫn đợi bước chân mong. Công trường nắng cháy, tiếng xe gào, Mồ hôi lẫn gió, thấm hanh hao. Mẹ con ở đó, nhà chưa cũ, Một nụ cười thơm tựa ánh sao. Đồng lương chắt chiu, sớm qua chiều, Bụi đường mưa nắng lấm

Đọc tiếp