Chúa Nhật II Thường Niên – Năm B
CHÚA NHẬT II THƯỜNG NIÊN – NĂM B
(Sm 3,3b-10.19; 1Cr 6,13c-15a.17-20; Ga 1,35-42)
17-1-2021
Ơn gọi của Đức Phanxicô lúc 16 tuổi
“Tôi không biết chuyện gì xảy ra”: Ngày 21 tháng 9 -1953, ngày lễ Thánh Mát-thêu, thanh niên trẻ Mario Bergoglio lúc đó mới 16 tuổi đã có một quyết định dứt khoát cho đời mình.
Hôm nay ngài nhắn nhủ với người trẻ kinh nghiệm tuổi trẻ của mình một cách kín đáo và tế nhị. Một ngày trước ngày lễ Thánh Mát-thêu, trong buổi tiếp kiến chung sáng thứ tư 20-9 Đức Phanxicô chào các bạn trẻ: “Ước gì sự trở lại của Thánh Mát-thêu là tấm gương cho các con, các con thân mến, đó là tấm gương để các con sống theo tiêu chuẩn của đức tin”.
Đức Phanxicô không bao giờ quên ngày lễ Thánh Mát-thêu, 21-9-1953, ngày ngài xưng tội ở Buenos Aires, ngày đã làm thay đổi cuộc đời của ngài.
Ngài sinh ngày 17 tháng 12-1936, như thế lúc đó ngài mới 16 tuổi! Lúc đó linh mục Carlos B. Duarte Ibarra ở Flores: “Tôi không nghi ngờ gì tôi sẽ là linh mục”, chính Đức Phanxicô kể về mình. Nhà văn Austen Ivereigh kể trong quyển tiểu sử ông viết về Đức Phanxicô “Phanxicô, nhà cải cách, từ Buenos Aires đến Rôma” (François, le réformateur, de Buenos Aires à Rome, nxb. Emmanuel, 2017) : “Chúa ‘đi qua’ người thanh niên trẻ ngày 21 tháng 9 – 1953 (…). Đi bộ đến đường Avenida Rivadavia, người thanh niên đi qua trước Nhà thờ Thánh Giuse mà anh biết rất rành. Khi đó ngài cảm thấy có một bức bách lạ lùng là phải vào nhà thờ. ‘Tôi vào và tôi cảm thấy tôi phải vào – những chuyện mình chỉ cảm thấy trong lòng mà không biết cái đó là gì’, ngài giải thích với linh mục Isasmendi”.
Và tác giả kể đoạn này (tr.54): “Tôi nhìn, trời còn tối, đó là một buổi sáng tháng 9, có thể lúc đó là 9 giờ sáng, tôi thấy một linh mục đi bộ, tôi không biết ngài, ngài không phải là một trong các linh mục của giáo xứ. Ngài ngồi ở một trong các tòa giải tội, tòa cuối cùng bên trái khi nhìn lên bàn thờ. Tôi có cảm tưởng như có ai đẩy tôi vào tòa giải tội. Dĩ nhiên tôi kể cho ngài nghe các chuyện… nhưng thật sự tôi không biết chuyện gì xảy ra.
Khi xưng tội xong, tôi hỏi ngài ở đâu đến vì tôi không biết ngài, ngài nói với tôi: ‘Cha đến từ Corrientes và cha ở gần đây. Thỉnh thoảng cha đến dâng thánh lễ ở đây’. Cha bị ung thư máu và năm sau cha qua đời.
Khi đó, tôi biết là tôi sẽ là linh mục. Tôi xác tín và tin chắc. Thay vì tiếp tục đi chơi với bạn, tôi về nhà vì tôi chìm đắm trong chuyện này. Sau đó tôi tiếp tục chương trình học và từ đó, tôi biết tôi sẽ làm gì”.
Tác giả Ivereigh viết tiếp: “Trong một bức thư viết năm 1990 để tả kinh nghiệm này, ngài giải thích mình như bị ngã ngựa”. (tr. 55).
Nhưng về nhà, Jorge Mario trong hơn một năm không nói với ai chuyện này. Ngài đã có ý định rõ ràng. Ngài thổ lộ với Oscar Crespo, người cùng làm ở phòng thí nghiệm hóa học với mình: “Tôi sẽ học xong trường trung học dạy nghề với các bạn. Nhưng tôi sẽ không làm nhà hóa học. Tôi sẽ làm linh mục. Nhưng không phải linh mục trong đền thánh. Tôi sẽ đi tu Dòng Tên vì tôi muốn đi đến các khu vực nghèo, các thôn xóm để ở với giáo dân”.
Các chữ nền tảng của sứ vụ Bergoglio là đã có ở đây: “đi ra, “đến với giáo dân”.
Ngài kể mình đã có “kinh nghiệm lòng thương xót Chúa”, cảm thấy mình được “gọi” như Thánh Mát-thêu và Thánh I-Nhã đã được gọi.
Phúc Âm ngày lễ Thánh Mát-thêu nói đến lời kêu gọi của Chúa Giêsu và ánh mắt nhìn của Ngài: “Hôm đó Chúa Giêsu đi ngang qua trạm thu thuế thì thấy một người tên là Mát-thêu đang ngồi ở đó. Người bảo ông: “Anh hãy theo tôi!” Ông đứng dậy đi theo Người”. Đức Giáo hoàng bị ‘thôi miên’ bởi ánh nhìn của Chúa Giêsu trên Thánh Mát-thêu, trên chính mình, trên từng người. Ngài thường hay mời gọi hãy buông mình để được Chúa Kitô nhìn đến, để hành động dưới ánh nhìn của Chúa Kitô.
Khẩu hiệu giám mục và giáo hoàng của ngài giải thích ý nghĩa này: “Được chọn vì được thương xót’’ (Eligendo atque miserando”, được chọn, tiếng gọi của Chúa Kitô mang đến lòng thương xót để môn đệ của Ngài cũng làm như vậy.
Và khi ngài đến Rôma, ngài ở trọ ở Nhà Tu sĩ ở đường Via della Scrofa, gần nhà thờ Thánh Lui của người Pháp, ngài thường đến ngắm bức tranh “Ơn gọi của Thánh Mát-thêu” do họa sĩ Caravage (1571-1610) vẽ vào giữa năm 1599 và 1600 cho nhà nguyện Contarelli của nhà thờ Thánh Lui của người Pháp, và bức tranh vẫn còn ở đây cho đến ngày nay. (Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch)
Lời Chúa trong thánh lễ hôm nay cũng đề cập đến ơn gọi.
Bài đọc 1 : Bđ1 đọc sách Sa-mu-en. Sách “Sợi Chỉ Đỏ” của cha Ca-rô-lô Hồ Bạc Xái kể : “Chuyện xảy ra cuối thời kỳ Thủ Lãnh. Thủ lãnh lúc đó là thầy cả Hêli. Ông này có hai đứa con trai. Vì không được Hêli giáo dục kỹ, cho nên hai tên này rất vô đạo. Chúng lợi dụng chức vụ của cha chúng để làm nhiều điều xấu xa tội lỗi. Vì thế, Thiên Chúa quyết định chọn người khác thay thế. Người đó là Samuel. Khi ấy còn là cậu bé được trao phó cho Hêli dậy dỗ trong dền thờ Silô.
Một đêm cậu bé Samuel đang ngủ trong đền thờ thì Thiên Chúa gọi cậu 3 lần. Ban đầu cậu chưa biết đó là tiếng Chúa. Nhưng sau đó đươc Hêli cho biết đó là tiếng Chúa, thì Samuel đã mau mắn đáp lại : ‘Lạy Chúa con, xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang lắng nghe’. Thế là Chúa gọi Samuel làm thủ lãnh dân Do Thái thay thầy cả Hêli” (Sđd, trang 290).
Bài Tin Mừng : BTM cũng được cha Carôlô kể lại : “Gioan và Anrê là môn đệ của Gioan Tẩy Giả. Một hôm đang đứng với họ thì thấy Đức Giêsu đi ngang qua, Gioan tẩy giả chỉ Ngài cho môn đệ thấy và giới thiệu: ‘Đây là con chiên Thiên Chúa’, kiểu nói có nghĩa Đức Giêsu là Đấng Messia. Nghe thế Gioan và Anrê liền đi theo Đức Giêsu. Sau đó, Anrê lại giới thiệu Đức Giêsu cho em mình là Simon. Đức Giêsu lại kêu gọi Simon và còn đổi tên ông lá Phêrô´(trang 291).
Bài đọc 2 : bđ2 là thư thứ nhất của thánh Phaolô viết khuyên giáo đoàn Cô-rin-tô về giá trị thân xác : “Thân xác chúng ta là chi thể của Đức Kitô, là Đền thờ của Chúa Thánh Thần, đã được cứu chuộc bằng giá máu của Đức Kitô. Vì thế chúng ta không đước dùng thân xác để phạm tội dâm ô, nhưng phải dùng nó để tôn vinh Thiên Chúa” (Carôlô, sđd, trang 291).
Cha Carôlô còn kể câu chuyện sau đây : “Tháng 3-1998, Đức cha GB Phạm Minh Mẫn, Giám mục phó Mỹ Tho, được Tòa Thánh bổ nhệm làm Tổng Giám mục Sàigòn. Từ Lyon nước Pháp nữ tu Marie Claude Fauvre, cựu Tổng quyền dòng Chúa Quan Phòng Poitieux đã gửi đến Đức cha GB những lời khích lệ như sau :
Chúa cần một người cha cho dân Ngài,
Ngài đã chọn một cụ già. Thế là Abraham đứng lên.
Ngài cần một người phát ngôn, Ngài đã chọn một kẻ nhút nhát, nói năng ngọng nghịu. Thế là Môsê đứng lên.
Ngài cần một lãnh tụ dẫn dắt dân Ngài. Ngài đã chọn kẻ nhỏ nhất, yếu nhất. Thế là Đavít đứng lên.
Ngài cần một tảng đá để đặt nền cho tòa nhà. Ngài đã chọn một người chối Thầy. Thế là Phêrô đứng lên.
Ngài cần một gương mặt để nói cho người ta biết tình thương của Ngài. Ngài đã chọn một cô gái điếm. Đó là Maria Mađalêna.
Ngài cần một nhân chứng để hô to sứ điệp của ngài. Ngài đã chọn kẻ bắt hại đạo. Đó là Phaolô thành Tarsô.
Ngài cần ai đó để tập họp dân ngài và để đến với những người khác. Ngài đã chọn Đức cha, dù Đức cha run sợ, Đức cha sẽ có thể không đứng lên sao ? (Sđd, trang 294).
Chúng ta mượn lời của Đức Phanxicô cầu nguyện : “Ước gì Đức Trinh nữ Maria nâng đỡ chúng ta trong ý hướng , để gắn kết với Người, đi theo Đức Giêsu này, trong ý hướng đi tìm và ở lại ở những nơi mà Người cư ngụ, để lắng nghe lời ban sự sống của Người, là Đấng xóa tội trần gian, để tìm lại được nơi Người niềm hy vọng và nhiệt tình thiêng liêng”. (GB Lưu Văn Lộc, chuyển ngữ, Tin Mừng Chúa Nhật Lễ Trong Năm B,trang 67).
Linh mục Giuse Nguyễn Trung Thành