Chúa Nhật XVII Thường Niên Năm B


PHỤNG VỤ LỜI CHÚA

(2V. 4, 42-44; Ep. 4, 1-6; Ga. 6, 1-15)

Bài Ðọc I: 2 V 4, 42-44

“Họ ăn xong mà hãy còn dư”.

Trích sách Các Vua quyển thứ hai.

Trong những ngày ấy, có một người từ Baal-salisa mang đến dâng cho Êlisê, người của Thiên Chúa, bánh đầu mùa, hai mươi chiếc bánh mạch nha và lúa mì đầu mùa. Người của Thiên Chúa liền nói: “Xin dọn cho dân chúng ăn”. Ðầy tớ của người trả lời: “Tôi dọn bấy nhiêu cho một trăm người ăn sao?” Nhưng người ra lệnh: “Cứ dọn cho dân chúng ăn, vì Chúa phán như sau: ‘Người ta ăn rồi mà sẽ còn dư’”. Ðoạn người dọn cho họ ăn mà còn dư đúng như lời Chúa phán.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 144, 10-11. 15-16. 17-18

Ðáp: Lạy Chúa, Chúa mở rộng bàn tay ra, và thi ân cho chúng con được no nê (c. 16).

Xướng: Lạy Chúa, mọi công cuộc của Chúa hãy ca ngợi Chúa, và các thánh nhân của Ngài hãy chúc tụng Ngài. Thiên hạ hãy nói lên vinh quang nước Chúa, và hãy đề cao quyền năng của Ngài.

Xướng: Muôn loài để mắt cậy trông vào Chúa, và Ngài ban lương thực cho chúng đúng theo giờ. Chúa mở rộng bàn tay ra, và thi ân cho mọi sinh vật được no nê.

Xướng: Chúa công minh trong mọi đường lối, và thánh thiện trong mọi việc Chúa làm. Chúa gần gũi những kẻ kêu cầu Ngài, mọi kẻ kêu cầu Ngài cách thành tâm.

Bài Ðọc II: Ep 4, 1-6

“Chỉ có một thân thể, một Chúa, một đức tin và một phép rửa”.

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.

Anh em thân mến, tôi là tù nhân trong Chúa, tôi khuyên anh em hãy ăn ở xứng đáng với ơn kêu gọi anh em đã lãnh nhận. Anh em hãy hết lòng khiêm nhượng, hiền hậu, nhẫn nại, chịu đựng nhau trong đức ái; hãy lo bảo vệ sự hợp nhất tinh thần, lấy bình an hoà thuận làm dây ràng buộc.

Chỉ có một thân thể và một tinh thần, cũng như anh em đã được kêu gọi đến cùng một niềm hy vọng. Chỉ có một Chúa, một đức tin, một phép rửa. Chỉ có một Thiên Chúa là Cha hết mọi người, Ðấng vượt trên hết mọi người, hoạt động nơi mọi người, và ở trong mọi người.

Ðó là lời Chúa.

Alleluia: Ga 15, 15b

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Thầy gọi các con là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết”. – Alleluia.

Phúc Âm: Ga 6, 1-15

“Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh tật. Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới.

Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: “Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?” Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. Philipphê thưa: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút”. Một trong các môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: “Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người”. Chúa Giêsu nói: “Cứ bảo người ta ngồi xuống”. Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn.

Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh, và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng được phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích. Khi họ đã ăn no nê, Người bảo các môn đệ: “Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi”. Họ thu lại được mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư.

Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: “Thật ông này là Ðấng tiên tri phải đến trong thế gian”. Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.

Ðó là lời Chúa.

SUY NIỆM I

CỘNG TÁC VỚI THIÊN CHÚA

Lm. Giuse Nguyễn Quốc Quang

Thánh Augustinô đã nói rằng khi tạo dựng nên chúng ta, Chúa không cần hỏi ý kiến chúng ta, nhưng để cứu độ chúng ta, Ngài cần chúng ta đồng ý và cộng tác với Ngài, bởi vì Ngài sẽ không thể cứu độ những ai không muốn. Như thế, sự cộng tác của chúng ta với Thiên Chúa dường như là một điều kiện cần thiết luôn đòi buộc mỗi người phải có để ơn Thiên Chúa ban xuống dồi dào phong phú trong cuộc sống chúng ta, mà từ ngữ Thánh kinh gọi là phép lạ xảy ra.

 Bài đọc 1, Sách Các Vua 2 kể rằng hồi ấy, trong miền Ít-ra-en có nạn đói. Có một người từ Ba-an Sa-li-sa đến, đem 20 cái bánh đầu mùa biếu người của Thiên Chúa. Tiên tri Ê-li-sa bảo chú tiểu đồng: “Phát cho người ta ăn”. Nhưng tiểu đồng hỏi ông: “Có 20 cái, sao con có thể phát cho cả trăm người ăn được?” Ông bảo: “Cứ phát cho người ta ăn! Vì ĐỨC CHÚA phán thế này: Họ sẽ ăn, mà vẫn còn dư”. Tiểu đồng phát cho người ta, phép lạ xảy ra là họ đã ăn, mà vẫn còn dư. Cũng trong Cựu ước, Sách Samuên kể Đavít chỉ là một cậu bé chăn chiên tầm thường, nhưng cộng tác với Chúa, cậu đã đánh thắng tước Goliat và trở nên một vị vua nổi tiếng của dân Do Thái. Cũng vậy, Giêrêmia chỉ là một cậu bé còn nói cà lăm, nhưng vâng lệnh Chúa, cộng tác với ơn Chúa, Ngài đã trở nên một tiên tri sáng chói. Tới thời Chúa Giêsu, qua đoạn Tin Mừng sáng hôm nay, Chúa Giêsu đã làm phép lạ từ năm chiếc bánh và hai con cá của một em nhỏ. Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi bảo các tông đồ hãy phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý. Dân chúng ăn no nê mà còn dư 12 thúng.

Nhìn vào lịch sử Giáo Hội, chúng ta cũng nhận thấy biết bao nhiêu kẻ tội lỗi, biết bao nhiêu người tầm thường, nhưng một khi quay trở về cùng Chúa và nhất là cộng tác tích cực với Chúa, đã làm nên những việc trọng đại và những con người vi diệu. Cụ thể, Mẹ Maria chỉ là một cô thôn nữ âm thầm bé nhỏ, không được ai biết đến. Nhưng sau lời xin vâng, cộng tác với Chúa, Mẹ đã trở nên Mẹ của Đức Kitô, Mẹ của Đấng Cứu Thế, Mẹ Thiên Chúa. Mười hai tông đồ, các ông phần đông chỉ là những ngư phủ quê mùa và dốt nát, đơn sơ và chất phác. Thế nhưng, một khi đã đáp trả lại tiếng gọi của Chúa, Chúa đã biến đổi để các ông trở thành những sứ giả Tin Mừng, những chứng nhân của tình thương và chân lý tuyệt vời. Thánh Augustinô nhờ cộng tác với ơn Chúa, Ngài từ một con người tội lỗi trở nên một vị giám mục, vị thánh xuất chúng của Hội Thánh để rồi Ngài tự thú rằng: “Lạy Chúa, con yêu mến Chúa quá trễ: Ôi vẻ đẹp của ngàn xưa nhưng muôn thuở vẫn còn tươi mát, trẻ trung. Chúa ở bên trong tâm hồn, còn con, con sống hời hợt bên ngoài và chỉ chú tâm tìm kiếm Chúa ở đó. Chúa hiện diện ở trong con nhưng con không sống ở trong Chúa. Nhiều tạo vật đã kềm hãm khiến con sống xa Chúa. Chúa đã gọi tên con, Chúa đã lớn tiếng kêu gọi con, Chúa đã đâm thủng đôi tai giả điếc làm ngơ của con. Chúa đã toả ánh sáng chiếu soi và đã phá tan màn đêm tối dày đặc nơi con. Chúa thở ra hương thơm ngào ngạt, con hít vào và con khao khát Chúa. Chúa đã chạm đến con và con luôn cảm thấy nung nấu được hưởng sự bình an của Chúa”.

    Nói đâu xa, Mẹ Têrêxa Calcutta, Mẹ công tác với Chúa bằng việc đến với những người nghèo khổ tại Ấn Độ. Mẹ già lưng gù đi khắp vùng lân cận tìm đám con nít đem về dạy dỗ chúng. Mẹ dùng căn nhà cũ ấy làm phòng học dù không có lấy một chiếc bàn, một chiếc ghế. Mẹ dùng sàn nhà làm bảng viết. Đó là phương thế Mẹ đã sử dụng để chiến đấu chống lại sự nghèo dốt. Thế rồi điều kỳ lạ đã xảy ra cho người Mẹ Thánh và công việc của Mẹ. Hiện nay, Mẹ đã có tám mươi trường học được trang bị đầy đủ. Năm trăm nhà phát chẩn lưu động hiện đại. Bảy mươi bệnh viện cho người bị phong. Ba mươi nhà chăm sóc kẻ hấp hối. Ba mươi viện chăm sóc những trẻ em bị bỏ rơi và hơn bốn mươi ngàn người người tình nguyện trên khắp thế giới sẵn sáng giúp đỡ Mẹ.

Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã phát biểu: Nếu phải một mình đối đầu với những thách đố khó khăn của cuộc sống, chúng ta sẽ cảm thấy mình không đủ khả năng và lo sợ trước viễn cảnh tương lai. Nhưng tôi xin nói điều này: Hãy đặt cuộc đời chúng ta trong bàn tay của Chúa. Ngài sẽ chấp nhận và chúc lành cho chúng ta cũng như biến đổi cuộc đời chúng ta một cách tốt đẹp, vượt trên điều chúng ta có thể mơ ước. Giờ đây chúng ta hãy tự vấn lương tâm xem chúng ta đã đặt vào bàn tay của Chúa bao nhiêu phần trăm cuộc sống và khả năng của chúng ta để cho Ngài xử dụng theo ý Ngài muốn. Chúng ta có dâng hiến chính bản thân và mọi năng lực của mình như các Thánh nói trên, hay như cậu bé trong đoạn Tin Mừng hôm nay hay chưa? Có lẽ lúc này Chúa Giêsu cũng muốn nói với chúng ta rằng Thầy cần đôi chân, đôi tay, môi miệng, trí lực của các con. Vì ngày hôm nay, Thầy chỉ biết nhờ chúng con để mang Thầy đến với những kẻ bất hạnh, đau khổ, tội lỗi.  Thầy chỉ biết nhờ thân xác của các con để đi tới những kẻ yếu đuối, bệnh hoạn tật nguyền để họ nhận được phép lạ. Thầy chỉ biết nhờ miệng lưỡi các con để nói cho những người tội lỗi về tình thương và sự tha thứ của Thầy.

Vì vậy, Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta cộng tác với Chúa trong cuộc sống để những phép lạ, y hệt những phép lạ Ngài đã làm trong Phúc âm. Cho nên xảy ra như Lời Chúa trong bài đọc 2, Thánh Phaolô dạy: “Anh chị em hãy ăn ở thật khiêm tốn, hiền từ và nhẫn nại; hãy lấy tình bác ái mà chịu đựng lẫn nhau. Anh em hãy thiết tha duy trì sự hiệp nhất mà Thần Khí đem lại, bằng cách ăn ở thuận hoà gắn bó với nhau. Chỉ có một thân thể, một Thần Khí, cũng như anh em đã được kêu gọi để chia sẻ cùng một niềm hy vọng. Chỉ có một Chúa, một niềm tin, một phép rửa. Chỉ có một Thiên Chúa, Cha của mọi người, Đấng ngự trên mọi người, qua mọi người và trong mọi người”. Amen.

SUY NIỆM II

BÁNH CHO ĐÁM ĐÔNG

Lm. Giuse Nguyễn Cao Luật. OP

Từ chút đóng góp nhỏ nhoi

Chương 6 của Tin Mừng Gioan được trích đọc trong mấy Chúa nhật liên tiếp, khởi đầu với trình thuật phép lạ hoá bánh ra nhiều, tiếp đó là những lời giải thích về đề tài Bánh Trường Sinh

Trong phần sau này, Ðức Giêsu tuyên bố rõ ràng: “Tôi là Bánh Hằng Sống từ trời xuống, ai ăn bánh này sẽ được sống muôn đời” (6,51)  Lời tuyên bố này là chìa khoá để giải thích phép lạ hôm nay: việc hoá bánh ra nhiều là sự kiện báo trước về bí tích Thánh Thể

Các môn đệ của Ðức Giêsu cũng tham gia vào việc chuẩn bị bữa ăn  Quanh Ðức Giêsu, có các ông Philípphê, Anrê là anh ông Phêrô, và có lẽ cả các môn đệ khác nữa  Ngoài ra, lẫn trong đám đông, còn một cậu bé có mang theo năm chiếc bánh và hai con cá; ông Anrê đã giới thiệu cậu bé với Ðức Giêsu

Chắc chắn rằng, nếu không có những chiếc bánh và mấy con cá của cậu bé, Ðức Giêsu cũng có thể làm phép lạ để nuôi sống đám đông  Thế nhưng, Ðức Giêsu muốn cho thấy một khía cạnh đặc biệt: phép lạ luôn là lời đáp trả trước một đề nghị hay một lời mời

Như thế, Ðức Giêsu muốn tôn trọng trật tự của sự việc: việc hoá bánh ra nhiều không xuất phát từ số không, nhưng do sự chia sẻ đầu tiên, rất khiêm tốn, rất nhỏ nhoi của một cậu bé  Ai mong muốn chính mình trở thành phúc lành cho người khác, thì phải đem đến cho Ðức Giêsu điều mình có  Người không yêu cầu người ta điều họ không có, nhưng trong đôi tay thánh thiện và nhân ái của Người, điều người ta chia sẻ sẽ trở thành phép lạ, dư tràn và phong phú

Về phần mình, cậu bé có thể giữ lại những chiếc bánh và mấy con cá cho riêng mình hay những người thân quen  Làm như thế, cậu chỉ nuôi sống một vài người, chứ không góp phần làm cho việc hoá nhiều được dễ dàng  Trong hoang địa, một nơi ở xa các làng mạc, thì phần thức ăn dù nhỏ nhoi của cậu cũng là một điều rất quý giá, giúp cậu vượt qua cơn đói  Nhưng cậu đã trao tất cả cho Ðức Giêsu, và Người đã dùng quyền năng mà làm cho bánh và cá hoá ra nhiều để nuôi cả đám đông  Không phải chỉ một mình cậu được nuôi sống, mà tất cả mọi người đều được ăn no

“Có mua đến hai trăm đồng bạc bánh, cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút” (Ga 6,9)  Một đồng bạc là tiền công của một ngày làm việc, thế mà có bỏ ra một số rất lớn cũng chẳng đủ chia cho mỗi người    Năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá “với bằng ấy người thì thấm vào đâu!” Như thế, theo cái nhìn con người, tình trạng này quả là bất lực, không thể nào giải quyết nổi  Ðiều này làm rõ lên một chủ đề lớn trong Tin Mừng thứ tư: chỉ có Thiên Chúa mới có khả năng nuôi sống một đám đông như vậy  Chỉ có Thiên Chúa mới có thể đem lại cho mỗi người phần của họ, làm cho họ được no nê, thoả mãn. Thiên Chúa có thể làm những điều kỳ diệu, lớn lao, nhưng Người lại muốn nhân loại đóng góp phần của mình  Chính từ phần đóng góp ít ỏi ấy, Thiên Chúa lại ban cho họ những hồng ân khác, nhất là sự sống

Người không muốn làm vua

Những người chứng kiến phép lạ Ðức Giêsu đều nhận ra đây là một điều hết sức kỳ diệu  Mọi người đều nhìn nhận Ðức Kitô có uy quyền của Thiên Chúa: Người đã bày tỏ uy quyền qua việc hoá bánh ra nhiều  Sự kiện này làm cho người ta nhớ ngay đến những kỷ niệm thời xuất hành: ông Môsê đã can thiệp và Thiên Chúa đã ban cho dân Do Thái có bánh ăn trong hoang địa  Do đó, dân chúng nghĩ rằng thời cứu độ đã đến và Ðức Giêsu là “vị ngôn sứ, Ðấng phải đến thế gian”  Họ tính bắt Người để tôn làm vua, nhưng “Người lánh mặt, đi lên núi một mình”

Những kỷ niệm thời xuất hành

Người ta có thể so sánh ngôn sứ Êlisê trong bài đọc I với Ðức Giêsu  Tuy nhiên, những chi tiết trong trình thuật Tin Mừng hôm nay có vẻ gần gũi hơn với những biến cố thời xuất hành  Từ bờ bên này sang bờ bên kia – đi qua Biển Ðỏ; xa khỏi làng mạc; – không còn những của ăn của đất Ai Cập; ông Philípphê bị thử thách – dân Do Thái bị thử thách; Ðức Giêsu cho đám đông ăn no – Thiên Chúa nuôi dân bằng manna

Xưa kia, dân Do Thái đã trải qua những biến cố này để tiến đến giao ước; đối với các độc giả đã được nghe nói về mầu nhiệm Phục Sinh, thánh Gioan nhấn mạnh rằng sự kiện này xảy ra ít lâu trước lễ Vượt Qua  Rõ ràng tác giả muốn các độc giả hiểu rằng dấu chỉ của giao ước chính là bí tích Thánh Thể  Như vậy, con người sẽ trở thành hòm bia, thành căn lều để Thiên Chúa cư ngụ

Ngôn sứ hay vua

Trong hoang địa, dân Do Thái nhìn nhận ông Môsê là thủ lãnh của mình  Họ đi theo ông vì họ đã chứng kiến những dấu lạ ông làm  Giờ đây, đám đông dân chúng đi theo Ðức Giêsu, vì họ đã thấy Ðức Giêsu chữa lành các bệnh nhân và làm nhiều dấu lạ khác  Hôm nay, Ðức Giêsu không chỉ chữa lành, Người còn nuôi sống họ  Trước mắt họ, Ðức Giêsu là “Vị Ngôn Sứ, là Ðấng phải đến thế gian”

Thế nhưng, thay vì tiếp tục đi theo Ðức Giêsu trên con đường Người muốn họ đi – con đường đi đến cái chết và sự phục sinh -, đám đông lại muốn thu nhỏ con người thiên sai này, bằng cách đưa Người vào trong cơ chế của họ  Họ muốn tôn Người làm vua

Biết được điều đó, Ðức Giêsu đã lánh đi  Người là Vua, là Vua ngay từ khi mới sinh (x  Mt 2,2), nhưng Vương quyền của Người phát xuất từ thập giá chứ không do ý thích của người phàm  Con đường của Người vẫn còn dài ở phía trước, chứ không phải là kết quả của những việc đã làm, nên Người đã lánh đi, đã từ chối, như trước đây Người đã từ chối với Xatan, và sau này, với Philatô  Mỗi lần một người hay một thể chế muốn nắm lấy Ðức Giêsu để phục vụ những chương trình riêng của mình, Người cương quyết khước từ

Tôn Ðức Giêsu lên làm vua, đó là một sự cắt đứt, bởi vì việc hoá bánh ra nhiều là một dự báo về Nước Trời, nhưng là Nước của Thiên Chúa, chứ không phải nước của loài người đang muốn tái lập quyền lực chính trị của mình. Do đó, Ðức Giêsu đã lên núi một mình

Hãy đóng góp phần của mình

“Một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá”

Cậu bé đó chính là bạn, là chúng ta, là tất cả các Kitô hữu  Trước nỗi thống khổ của biết bao người, chúng ta thường nghĩ rằng tài sản của chúng ta chẳng thấm thía gì, quá ít  Ðiều đó đúng  Thế nhưng, nếu ta trao tặng tài sản đó, thì như một số vốn, lòng quảng đại sẽ kéo thêm lòng quảng đại, sự chia sẻ sẽ thúc đẩy sự chia sẻ, tình yêu sẽ khơi dậy tình yêu  Làm như vậy, ta đã đặt nền móng cho Nước Trời

Ðàng khác, bạn thấy đó, trước khi phân phát bánh, Ðức Kitô đã dâng lời tạ ơn – tiếng hy-lạp là Eucharistia  Người tạ ơn ai, nếu không phải là Chúa Cha, như Người vẫn quen làm  Nhờ lời tạ ơn của Ðức Giêsu, năm chiếc bánh và hai con cá trở thành lương thực nuôi sống cả đám đông, lại còn dư mười hai thúng đầy  Nhờ lời tạ ơn của Ðức Giêsu, phần đóng góp nhỏ nhoi của cậu bé trở thành nguồn mạch dồi dào

Như thế, trình thuật Tin Mừng mời gọi chúng ta: hãy chia sẻ tình yêu để chuẩn bị cho Nước Trời là Tình yêu vĩnh cửu; hãy chia sẻ với lời cảm tạ để bánh trần gian được Ðức Kitô biến đổi thành bánh bởi trời, thành bánh là chính Người, bánh ban sự sống muôn đời

“Ngày nay, Thiên Chúa đòi chúng ta làm tăng thêm cho chính chúng ta cũng như người khác những tấm bánh đem lại sự sống, những tấm bánh bao trùm mọi hình thức của cuộc sống, những tấm bánh tròn, những tấm bánh dài, cả những tấm bánh có hình dáng lạ kỳ. Theo nghĩa này, chiếc bánh không chỉ là cung cấp năng lượng cần thiết để sống, nhưng còn là những chiếc bánh tràn đầy Thần Khí, tràn đầy niềm vui.

Cho dù con người thời nay không diễn tả rõ, nhưng chắc chắn, người ta không chỉ cần bánh ăn, mà cả hoa hồng nữa.

Chúng ta được dựng nên để hưởng hạnh phúc, để được sung mãn, nhưng chúng ta cũng phải biết rằng hạnh phúc luôn ở bên kia hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là một mục đích, nhưng là một chân trời để hướng tới. Bạn có muốn đi xa hơn nữa không?…”

(theo P Talec )

SUY NIỆM III

CHÚA BAN TẤM BÁNH GIÊ-SU

(Hội An 28/7/2024)

Lm. Giuse Nguyễn Văn Thú

            Tin Mừng hôm nay thuật lại phép lạ Chúa Giê-su hóa bánh ra nhiều nuôi hơn 5.000 người ăn. Họ là những người đi theo nghe lời Chúa, xin được Chúa chữa lành và muốn chứng kiến phép lạ Chúa làm. Mặc dù mỗi thánh sử thuật nhiều phép lạ khác nhau, nhưng điều đáng nói là phép lạ hóa bánh nuôi 5.000 người là phép lạ duy nhất trong sứ vụ công khai của Chúa Giê-su được cả bốn thánh sử ghi chép, ngoại trừ phép lạ Chúa sống lại. Có gì đặc biệt khiến tất cả cùng ghi chép? Có sứ điệp gì hết sức quan trọng từ lời Chúa trong sự kiện này mà các thánh sử muốn chúng ta lưu tâm?

Thánh Augustinô lưu ý chúng ta không để bị cuốn hút duy chỉ vào quyền năng làm phép lạ của Chúa Giê-su, mà cần biết phép lạ nói gì về Chúa Giê-su. Cũng như khi người ta đọc lá thư, điều cần nhất không phải lưu tâm đến nét chữ viết, mà là điều lá thư muốn nói. Vì vậy, đừng dừng lại ở bề mặt của phép lạ, nhưng phải tự hỏi điều gì Chúa Giê-su muốn bày tỏ về Ngài cho chúng ta qua phép lạ Ngài làm.

  1. Chúa ban Tấm Bánh Giê-su

Trước hết, Chúa Giê-su đến thế gian không nhằm mục đích ban bánh ăn cho nhân loại, mà ban Bánh là chính Mình Ngài, Bánh Giê-su. Bánh mana trong sa mạc là hình ảnh báo trước Bánh Giê-su. Trong sa mạc, không phải Mô-sê ban mana nuôi sống dân chúng. Mô-sê phải nài xin Thiên Chúa ban bánh mana cho dân ăn, ông cần Thiên Chúa ban, chứ ông không làm gì được. Bánh được Chúa Giê-su cung cấp cho hơn 5.000 người ăn hôm nay cũng là dấu chỉ báo trước tấm Bánh Giê-su mà Chúa Giê-su sẽ ban khi hiến mình trên thánh giá. Chúa Giê-su nói, tấm bánh Giê-su chính là thịt Ngài, để cho thế gian được sống (Ga 6,51). Bánh Giê-su là Quà Tặng Chúa Cha ban cho nhân loại, là “bánh từ trời xuống.” Đó là điều phép lạ hôm nay muốn nói.

Tuy nhiên, thay vì đến với Chúa để lãnh nhận Bánh Giê-su, đám đông bị cám dỗ đến với Chúa để được bánh cơm hằng ngày. Chúa Giê-su từng trách họ: “Các ngươi tìm Ta không phải vì đã thấy dấu lạ, nhưng vì được ăn bánh no nê” (Ga 6,26). Đám đông tìm kiếm phép lạ, chứ không tìm gặp Đấng làm phép lạ. Họ tìm kiếm bánh cơm thường ngày, chứ không tìm Bánh trường sinh. Phải chăng chúng ta đang lặp lại xu hướng tìm kiếm này của họ?

Phải chăng chúng ta chạy đến với Chúa Giê-su vì Ngài hữu ích vì cho chúng ta cơm bánh hằng ngày, tiền bạc, sức khỏe và sự thịnh vượng? Phải chăng Ngài hữu ích cho ta vì Ngài thường đáp lại nhu cầu trần thế của tôi? Xu hướng đó dẫn ta đến một lối sống đáng trách: đi theo Chúa nhưng không thờ phượng Chúa; có lòng tin Chúa ban ơn nhưng không có lòng cảm tạ ơn Chúa; bảo rằng có lòng yêu mến Chúa, nhưng lại không muốn từ bỏ tội lỗi và hoán cải lãnh ơn tha tội; có lòng khao khát lãnh nhận ơn Chúa, nhưng không có lòng phục vụ Chúa; có lòng ước muốn lãnh mọi ơn Chúa, nhưng không có tâm hồn ước ao rước tấm Bánh Giê-su vào lòng. Dường như chúng ta đang diễn lại cách sống của đám đông chung quanh Chúa xưa. Kết quả là sẽ đưa chúng ta đến lòng ước muốn tôn Chúa làm vua để đáp ứng những nhu cầu trần thế của chúng ta. Nhưng Chúa lánh mặt mà đi nơi khác (Ga 6,15).

Ước gì chúng ta tin Chúa thật lòng và kính mến Chúa Giê-su Thánh Thể, đến mức chúng ta cùng với thánh Tôma Aquinô thưa với Tấm Bánh Giê-su: “Lạy Chúa, con không cần gì cả, vì chính Chúa là đủ cho con.”

  1. Giáo hội có bổn phận phục vụ Tấm Bánh Giê-su

Thiên Chúa Cha ban Tấm Bánh Giê-su cho mọi người và Ngài muốn các tín hữu tiếp tục sứ mạng của Chúa Giê-su đưa tấm Bánh Giê-su đến với mọi người. Công việc này không là việc riêng lẻ, mà là việc của toàn thể những người đã lãnh bí tích Rửa Tội, những người môn đệ Chúa. Mọi người cần đến nhau để chu toàn sứ vụ truyền giáo này.

Chúa hỏi: “Ta mua đâu ra bánh?” Philipphê không tìm được giải pháp, theo ông, dẫu có nhiều tiền cũng không tìm đủ bánh trong vùng hẻo lánh này. Một mình Philipphê không thể làm được gì trước nhu cầu của đám đông. Vì thế, Philipphê cần đến An-rê. An-rê lại cần đến đứa bé có năm chiếc bánh và hai con cá. Thử tưởng tượng điều gì xảy ra nếu không có những tông đồ mạnh tin nâng đỡ những tông đồ yếu đức tin, để tất cả cùng vâng theo lời Chúa qui tụ dân chúng lại và phân phát bánh đến cho từng người? Các tông đồ còn lo thu dọn những miếng bánh dư còn lại. Tất cả cần đến nhau, cùng cộng tác với nhau, cùng một lòng một ý tham dự vào công việc ban phát bánh cho dân chúng.

Vừa qua, Giáo Hội Hoa Kỳ có sáng kiến phát động ba năm phục hưng Thánh Thể, nhằm giáo dục và kết hợp các tín hữu trong mối liên hệ mật thiết với Chúa Giê-su Thánh Thể. Các giám mục Hoa Kỳ mời gọi mọi tín hữu cùng chung mục đích duy nhất là cổ võ mọi người yêu mến và khao khát Tấm Bánh Giê-su, hãy để cho ngọn lửa tình yêu Thánh Thể bùng lên trong lòng mình và nếu mỗi người đều rực cháy tình yêu Thánh Thể, chắc chắn mọi người biết khao khát Tấm Bánh Giê-su và chạy đến với Ngài. Các giám mục nhấn mạnh nhiệm vụ này là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của mỗi giáo xứ, nghĩa là của mọi tín hữu, chứ không phải của riêng một ai.

Chúa Giê-su hóa bánh ra nhiều để giới thiệu Tấm Bánh Giê-su, Bánh Thánh Thể Ngài. Xin Chúa cho chúng ta yêu mến Thánh Thể thật lòng và cha mẹ, bạn bè hướng dẫn nhau đến tham dự thánh lễ và rước Bánh Thánh Thể xứng đáng. Chúa Giê-su đó và đang chờ đợi mỗi chúng ta đến rước lấy Ngài. Xin cho lòng chúng ta có một khao khát cháy bỏng tâm hồn là khao khát Tấm Bánh Giê-su và dìu đưa mọi người đến với Chúa Giê-su.