Thơ: Bóng Lặng Giữa Đời
Lặng lẽ ngàn năm chẳng tiếng ca,
Người đi bóng ngả dưới hiên nhà.
Giọt sương đầu ngõ ai hay biết,
Tựa ánh trăng mờ rọi chốn xa.
Thợ mộc tay chai đời lặng trong,
Mùa đông rét buốt dạ nào mong.
Chiếc cưa cắt gỗ rơi tia lửa,
Gió cuốn về đâu bóng mịt mùng?
Bụi đỏ đường xa chân mỏi bước,
Bế con trời rộng hóa tay người.
Vai gầy gánh nặng niềm thinh lặng,
Đất thấp mà nghe gió vọng lời.
Một đời giữ vững lời thiên sứ,
Mộng lớn trong đêm cũng hóa lành.
Chẳng chút công danh, không thế lực,
Chỉ còn yêu mến giữa mong manh.
Có ai chép sử người âm thầm,
Dẫu biết nhân gian mãi kiếm tầm.
Bước nhẹ mà nâng hồn thế giới,
Như ánh sao khuya rọi tối tăm..
Nhà ai hun hút chìm sương trắng,
Thánh giá bên thềm gió thoảng lay.
Người bước nhẹ in hồn phố vắng,
Tiếng thở đâu đây lặng tháng ngày.
Giêsu gọi khẽ: “Cha…” trong gió,
Một tiếng mà run cả đất trời.
Mặt nhật hoàng hôn ngời ánh lửa,
Một đời thắp sáng giữa chơi vơi.
jn.nvh
Hướng về tháng Ba, Kính Thánh Giuse, Đấng Công Chinh